Ngốc tử vương phi: Chương 10

Chương 10

Người thiện bị người khinh

920528-256-k251687

Edit: Du Hồ Nhã Linh

Tâm Nhị Viên

Tâm Nhị Viên rất rộng lớn, gian chính là ở phía Đông, phía Tây sắp xếp sương phòng, sương phòng gian từ khúc kính hành lang tương liên, hành lang bốn phía có ngọc kiều, đình thai cùng hà trì, ở chính giưã đủ loại hiếm quý bách hoa, ở phía trên hoa nở rộ, chim nhỏ ở trên cây líu ríu kêu to, thanh âm dễ nghe êm tai, một mảnh xuân ý dạt dào.

Nữ tử một thân áo hồng nhạt hàng trăm con bướm, quần lụa mỏng, bên hông đeo ngọc bích có một nơ hồng nhạt hình con bướm, trên cánh tay khoác một dải băng sa dài chừng 1 trượng, phát sơ thành một mỹ nhân xinh đẹp, ngạch tâm trang sức nhất loan giống như tân nguyệt bàn tử anh sức trụy, cổ trắng nõn tiêm dài, da thịt oánh nhuận như ngọc, nhìn qua vẻ mặt tươi mát linh động, phiêu dật xuất trần.

Nhìn trước mặt cảnh vật xa lạ xinh đẹp, Bạch Tâm Nhị vẻ mặt buồn bã, ngón tay ngọc nắm nhẹ chén trà, lạnh nhạt ngồi ở phía cuối Mộc Viên.

Sau khi bị hưu, ra khỏi Tĩnh vương phủ, đoạt lại đồ cưới, nàng rốt cục cũng làm chủ thân thể này, hiện tại nàng càng thêm tin tưởng, nàng xuyên qua .

Nếu nàng đi đến nơi này trở thành Tâm Nhị quận chúa, nàng cũng hy vọng Tâm Nhị quận chúa kia có thể đầu thai đến một nơi bình an khoái hoạt, không cần giống nàng ở trong xã hội đen dốc sức làm nhiều năm như vậy, kết cục lại chết không toàn thây.

Đây là Lan quốc năm một trăm linh bảy.

Nay Ngân quốc, Duệ quốc, Lan quốc đều là Lan Thương đại lục, nhưng những nơi này  lúc trước không gọi là đại lục. Lúc trước chỉ có một quốc gia, gọi Lan Thương Quốc.

Lan Thương Quốc hơn một trăm năm trước đã có ba trăm năm lịch sử, từ Đông Phương đại lục xa xôi di chuyển tới được, lịch sử căn bản ổn trọng, hoàng thất thịnh vượng, nhưng ước chừng trải qua ba trăm năm sau, kinh tế Lan Thương phát triển càng ngày càng kém, hoàng đế quyền lực càng ngày càng ít, quốc gia càng ngày càng hủ hóa, Chư Hầu vương quyền lợi càng lúc càng lớn.

Lúc ấy có ba người được phân phong Chư Hầu vương, Lan vương, Ngân vương, Dực vương, tam quốc chư hầu vương đều là đệ nhất Lan Thương hoàng đế – Cảnh Đế nhất đảm nhận phân phong .

Tính ba nước chư hầu quốc cũng có ba, bốn trăm năm lịch sử , Lan vương, Ngân vương, Dực vương từng là đại tướng đắc lực của Cảnh đế. Lúc trước khi thành lập Lan Thương quốc, Lan Thương Quốc tình thế không ổn định, hướng dã rung chuyển, Cảnh Đế bất đắc dĩ nên phải phân phong ba người tướng quân đắc lực khác họ làm Chư Hầu Vương.

Vì không để Chư Hầu Vương quyền lực quá mức bành trướng, cũng vì có thể chế trụ bọn họ, Lan Thương Quốc Cảnh đế chế tạo một Tường Long Châu, này Long Châu đại biểu lan thương đế, người xưa nói Quốc châu, có thể dùng để hiệu lệnh cho Tam quốc. Có Tường Long châu ở đây, Tam quốc phải nghe hiệu lệnh này, cho nên mấy trăm năm tiếp, Tam quốc vẫn không dám tạo phản. Nhưng một trăm năm trước đây, Tường Long Châu đột nhiên mất đi, tam quốc tìm đúng thời cơ, thừa dịp Lan Thương đế cuối cùng – Dương đế tìm không ra Tường Long Châu, liền cùng nhau liên hợp, lấy cớ phạt Dương Đế hoang dâm liền đem Lan Thương Quốc diệt vong, từ đó thiên hạ chia làm ba phần, vì tưởng niệm Cảnh đế, đại lục này được mọi người gọi là Lan Thương đại lục, lúc xưa gọi là Đông Phương Đại Lục

Theo truyền thuyết, Tường Long Châu này biến mất, quốc châu sẽ theo  lệnh Tam Quốc hoàng đế. Tuy Long Châu biến mất đã lâu nhưng bất quá nhóm hoàng đế vẫn chưa buông tha cho tìm kiếm nó, bởi vì một khi chưa tìm thấy Tường Long Châu, bọn họ vĩnh viễn không thể an tâm tọa ổn đế vị, luôn sợ hãi hậu nhân của hoàng đế lan thương quốc có một ngày sẽ có người cầm Long Châu hiệu lệnh dân chúng, đem Tam Quốc trong khuynh khắc giết đi.

Bạch Tâm Nhị thở dài, vô luận người ở quốc gia nào, vô luận cổ đại hay hiện đại, đều có một loại tín ngưỡng.  Tường Long châu này có lẽ chính là mọi người  ở Lan Thương Đại Lục đều tín ngưỡng, nhưng nó thật sự có thể hiệu lệnh thiên hạ? Thật sự không biết được.

Nhìn Mãn Viên muôn hồng đầy sắc hoa, Bạch Tâm Nhị rất thích, làm nàng đem ánh mắt phóng tới vườn hoa lý có đám hoa nhỏ màu trắng tươi mát ở trên, mắt liền sáng ngời.

So với này Tiên Diễm hoa đến  loá mắt sáng sủa, Tiểu Bạch hoa một mảnh phiến rậm rạp lại nhiều hấp dẫn, Nụ hoa của Tiểu Bạch Hoa thu nhỏ có chút lại giống hoa Bạch Hà, bộ dáng kiều diễm ướt át, bên trên còn có nhiều điểm trong suốt như giọt sương, lại càng tăng thêm một phần mỹ cảm.

Đúng lúc này, Tuyết Thiền dẫn hai gã mẹ tiến lên, Bạch Tâm Nhị ngẩng đầu lên vừa thấy,  gặp  hai gã mẹ một béo một gầy, vẻ mặt khinh thường cùng hèn mọn.

Vừa thấy quận chúa, Tuyết Thiền liền tiến lên cung kính hành lễ,“Quận chúa, lại đang nhìn Tâm Nhị hoa?”

Tuyết Thiền liền nói cho của nàng, nguyên lai này loại hoa này chính là Tâm Nhị hoa. Trước đây, mẫu phi của Bạch  Tâm Nhị đã nói Tiểu Bạch hoa mặc dù không nhỏ bé, nhưng đối với sinh mệnh lại thập phần ương ngạnh, cho nên mẫu phi lấy tên loại hoa này đạt cho nhũ danh của nàng, hy vọng trong tương lai nàng có thể kiên cường như loại hoa đó. Loại hoa đó, tất cả đều là mẫu phi nàng để lại , hàng năm nay đều khai hoa, đã trở thành phong cảnh chủ yếu của Tâm Nhị Viên.

Có mẫu phi như vậy, Tâm Nhị trước đây thực rất hạnh phúc.

Liếc mắt bên cạnh trừng mắt hai gã mẹ, Tuyết Thiền bước đi tiến lên.

“Quận chúa, nô tỳ cho ngươi lấy năm kiện đồ trang sức, bốn vòng tay ngọc phỉ thuý, hai đôi khuyên tai, vòng cổ tứ xuyến, còn có chút tạp vật cộng với một tiểu tương.” Tuyết Thiền thực không khách khí, lệnh cho Ngô quản gia ở Tiểu Khố Phòng, lúc này cấp cho quận chúa chọn mấy thứ trang sức rất được.

“Ân, rất được.” Liếc mắt nhìn nhóm mẹ cầm trang sức trrên tay , Bạch Tâm Nhị không thể không cảm thán Bạch phủ thật xa hoa, trang sức này mọi thứ đều có giá trị thiên kim, đừng nói cái khác .

“Bất quá, Khương Trắc Phi thừa dịp lúc nô tỳ lấy trang sức, vì hai nữ nhi của nàng cầm hai thùng đi, nàng nói mấy thứ này đều là của các tiểu thư , không cho một người ngươi hưởng thụ đạo lý. Sau hơn vài ngày nàng còn muốn đi lấy hai kiện vải loại thượng đẳng, vì Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư làm xiêm y.”

Tuyết Thiền mới nói xong, theo tới người mẹ béo liền ngẩng đầu nói,“Tuyết Thiền cô nương nói chuyện nên cẩn thận, nghe khẩu khí của người, trang sức này đều bị Trắc phi nương nương tham ? Trắc phi làm đương gia chủ mẫu, thân lấy đồ trang sức là thiên kinh động địa, không riêng Tam tiểu thư Tứ tiểu thư có, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư đồng dạng đều có. Sườn phi nói, các tiểu thư mỗi người một phần.”

Khúc mẹ vừa nói xong, vẻ mặt đầy cao khí, Ý mẹ bên cạnh đắc ý, đuôi lông mày gần như tương liên, đồng dạng vẻ mặt đắc ý, tựa hồ đã quên trong vườn này vườn ai mới là chủ tử.

Tuyết Thiền oán hận trừng mắt nhìn hai gã mẹ ác độc, tức giận đến không biết nói cái gì mới được.

Bạch Tâm Nhị thấy thế, thản nhiên đứng lên, tay tùy yd lấy một cây trâm gài tóc trong rương, cầm trong tay tinh tế thưởng thức, một bên tiêu sái tự nhiên nói:“Hai mẹ nói chuyện nên cẩn thận, ta đây cũng không phải là Khương Trắc Phi kia. Nếu trắc phi thích trang sức này, khiến cho nàng lấy đi được lắm, tiền tài, đồ vật ngoài thân, ta chưa bao giờ để ý quá, một nhà hòa thuận mới là là quan trọng nhất, phụ thân nói cũng là ý tứ này.”

Khúc mẹ vừa nghe, lúc này có trên mặt có chút đỏ, vẻ mặt càng nhiều là bất khả tư nghị, vốn tưởng rằng quận chúa hội cãi lộn, không nghĩ tới nàng dễ dàng vậy đáp ứng như vậy.

Lúc này, hai người hướng Bạch Tâm Nhị cúi đầu, vẻ mặt nghi hoặc bước ra khỏi Tâm Nhị viên.

Khúc mẹ, Ý mẹ vừa đi, Tuyết Thiền lập tức tiến lên, vẻ mặt không phục nói:“Quận chúa, người để họ đi xuống như vậy, trang sức ngươi sau này không bị Trắc phi ép buộc lấy hết mới là lạ, lúc trước bởi vì đồ cưới đặt ở giữa Đại Khố phòng, có lão gia sai người quản , các nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám phái kẻ trộm lấy đi một ít. Hiện tại trang sức đã đưa vào Tiểu Khố Phòng nơi nàng ta quản, nô tỳ thực sợ quá không quá bao lâu liền trở thành của nàng hết .”

Nữ tử hai tròng mắt khinh nghễ, lạnh lùng nhìn ngọc trâm phát ra hào quang trong tay, khóe miệng tràn đầy ngoan lệ cười lạnh,“Nàng ta thích cứ việc lấy, chung sẽ có một ngày, ta muốn nàng dâng lên mấy thứ kia. Tuyết Thiền, ngươi đem toàn bộ thứ nàng ta lấy đem ghi nhớ vào.”

Tuyết Thiền gật đầu xác nhận.

Người thiện bị người khinh, mã tốt bị người kỵ, nàng cũng không phải là dễ chọc .

Hai người nói xong liền bước vào chủ phòng của Đông Sương phòng, nhìn trang sức quý báu trong rương, Tuyết Thiền, Giáng Hồng cao hứng đều nhanh chóng trừng mắt nhìn ra, đã lâu rồi họ không thấy nhiều trang sức tốt như vậy.

Thấy hai nha đầu đều thích, Bạch Tâm Nhị lấy ra một chiếc ngọc trâm  nạm vàng đưa cho Tuyết Thiền, lại lấy ra một chiếc vòng tay Long phượng huyết ngọc đưa cho Giáng Hồng, nhẹ giọng nói:“Cho các ngươi .”

Hai  nha đầu dâng lên một trận cảm kích, vội nhận lấy, Tuyết Thiền  có chút đăm chiêu nhìn ngọc trâm trong tay ,“Trước kia quận chúa cũng có thiệt nhiều loại trang sức như thế này, cũng thưởng cho chúng ta rất nhiều, nhưng trang sức của quận chúa lại dần dần mất đi.”

Sờ thấy trên đầu vốn có đồ trang sức, lại nhìn nhìn đối diện chiếc bàn hộp trang sức  làm từ cây tử đàn loại gỗ thượng nhất, Bạch Tâm Nhị nghi hoặc nói:“Làm sao có thể không có, ngươi xem đối diện không phải có một hòm trang sức sao sao?”

Tuyết Thiền cuống quít lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Quận chúa ngươi đã quên sao? Trang sức quý báu của người đều bị các vị tiểu thư dùng hàng giả đổi đi, kia hòm trang sức kia tất cả đều là giả . Đồ vừa mới lấy đến, không biết có thể giữ được mấy ngày ?.”

Thật là ngoan xảo, Bạch Tâm Nhị lúc này hừ một tiếng khinh miệt.

Tỷ muội của nàng cũng quá đáng quá đi, dàm lấy đồ giả đánh tráo, dùng trang sức giả đổi lấy đồ của nàng, con hổ trên đầu dám bạt mao, nàng sẽ làm cho các nàng biết hậu quả của việc đó.

Tuyết Thiền cảm động nắm phụ tùng trong tay, quận chúa cho tới bây giờ luôn hào phóng, tuy rằng hành động trì độn, nhưng đối nàng tốt lắm, thân như tỷ muội bình thường, cũng không khi dễ hạ nhân, giống như các vị tiểu thư kia, mặt ngoài là tiểu thư khuê các ôn nhu biết lễ, nhưng tất cả đều là ác chủ tử chỉ biết khi dễ hạ nhân.

Cho nên, nàng đã hạ quyết tâm, cả đời này đều phải hảo hảo bảo hộ quận chúa.

Thu thập xong trang sức tốt, Bạch Tâm Nhị mắt lạnh liếc hộp trang sức giả kia, cầm lấy tinh tế thưởng thức, trang sức này thợ làm quá thô ráp, vừa thấy biết ngay là giả , chỉ sợ các nàng cũng là vì sợ lão cha, sợ lão cha nhìn đến trang sức của nàng, nên dùng hàng giả để thay đổi.

Bạch Tâm Nhị ngồi vào chỗ của mình, Tuyết Thiền phân phó Giáng Hồng đi ra ngoài lấy nước, Giáng Hồng vừa mới đi ra ngoài, đột nhiên, bên ngoài liền vang đến một trận ồn ào, với một trận tiếng bước chân dồn dập, khẩn cấp , một trận tiếng la bỗng dưng theo cửa viên truyền đến.

“Tiểu tiện nhân, dám chặn ta? Ngươi cút ngay cho ta!” Tiếp theo đó là “Ba ba” từ bàn tay, tiếp sau đó là tiếng Giáng Hồng khóc la.

6 bình luận về “Ngốc tử vương phi: Chương 10

Gửi phản hồi cho ♥Phong Ngữ Điệp Chi♥ -Story Hủy trả lời