Ngốc tử vương phi: Chương 5

Chương 5 

Ăn miếng trả miếng

1024_af317

Edit: Phong Ngữ Điệp Chi

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Tâm Nhị nhìn hưu thư đang cầm trong tay, hướng đối diện nam tử nói: “Sẽ có một ngày, ta sẽ làm cho Tĩnh vương gia ngài tự tay thu hồi hưu thư này, lại chắp tay dâng cùng cách thư, Tuyết Thiền, chúng ta đi.”

Nói xong, nữ tử đã muốn xoay người rời đi, mà bên cạnh Bạch Tâm Nhu sớm nhịn không được  một phen muốn đuổi theo, nàng cũng không thể làm cho Bạch Tâm Nhị khinh địch như vậy rời khỏi, lại càng không muốn nhìn đến bộ dáng tiêu sái của nàng, ở trong trí nhớ của nàng, Bạch Tâm Nhị luôn luôn là yếu đuối, không làm gì được.

Vội chạy tới, Bạch Tâm Nhu liền giữ chặt Bạch Tâm Nhị, tay giơ lên, nhuệ khí bốc cao, hung hăng định tát Bạch Tâm Nhị.

Ai ngờ mới giơ tay lên, thông minh nữ tử phía trước xoay người một cái. Vào lúc đó, lạnh lùng giơ tay phải lên lên,“Ba” một chưởng đánh vào trên khuôn mặt mềm mại của Bạch Tâm Nhu.

Thấy  Bạch Tâm Nhị tát Bạch Tâm Nhu, Tuyết Thiền sợ tới mức, Giáng Hồng trong lòng run lên. Đứng đối diện Lan Lạc Tô trừng lớn ánh mắt kích động, hắn không nghĩ tới ngốc quận chúa cũng dám đánh lại.

Đánh người không thành công lại bị đánh lại, vẻ mặt Bạch Tâm Nhu hiện lên vẻ phẫn nộ, trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhị liền mắng to nói:“Ngốc tử ngươi đáng chết, ngươi dám đánh ta, ngươi không bao giờ được gả đi, ngươi đáng phải bị hưu. Cũng chỉ có đại phu nhân mới sinh ra tiện nữ nhân, mới dưỡng ra ngươi – tiểu tiện nhân.”

Bực bội, Bạch Tâm Nhu vừa mắng vừa khóc, nữ tử trước mặt cũng không tức giận, khóe miệng tràn ra một nụ cười thản nhiên, nhìn Bạch Tâm Nhu trước mặt, khinh thường cười nói:“Ngươi nói đúng, ta chính là ngốc tử, tâm trí ngốc tử không ổn định, thường xuyên làm ra chuyện không đúng là lẽ thường tình.”

Nói xong, chân phải của nàng xuất ra một đòn thủ, quẹt ngang, đánh vào mắt cá chân Bạch Tâm Nhu một cước, Bạch Tâm Nhu đứng không vững, liền “bùm” một tiếng rơi vào hồ nước bên cạnh, nước bắn tung tóe trên mặt hồ.

Đá Bạch Tâm Nhu xuống hồ nước, Bạch Tâm Nhị hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ, hướng nam tử  đối diện đang nhìn chằm chằm vào nàng, nhún vai nói:“Vương gia, thật sự là thực xin lỗi, thỉnh tha thứ một người ngốc tử không biết gì, nếu đắc tội với ngươi , mong rằng ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo ha.”

Nói xong, nàng trừng mắt nhìn tình thế, hiện lên nụ cười trong suốt tao nhã, xoay người, thừa dịp Tĩnh vương không phát hỏa liền theo Tuyết Thiền ở phía trước rời đi.

Nhìn từ đằng sau, nàng thậm chí còn thấy ở trong hồ nước Bạch Tâm Nhu vẻ mặt bẩn thỉu, còn nghe thấy đầy mê sảng thô tục từ miệng nàng.

Thật khó tưởng tượng, vừa nãy đánh  Bạch Tâm Nhu, nữ nhân bình thường vẫn giả bộ ôn nhu đã hiện nguyên hình, thật không biết Tĩnh vương liền nghĩ như thế nào về nàng.

Lan Lạc Tô nhanh chóng thu hồi hai  đôi đồng tử, hai mắt kinh ngạc nhìn bóng dáng người tựa như mây đi xa, trong lúc nhất thời lại có chút sững sờ, vừa rồi hắn nhìn thấy một màn kia là thật hay là giả ?

Ngốc quận chúa luôn luôn yếu đuối nhát gan, cũng dám hoàn thủ(đánh lại),  mà không chỉ có dám hoàn thủ, còn dám đánh lại Tâm Nhu.

Nghĩ tới Tâm Nhu, tay hắn lập tức xiết chặt quyền, oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng đang đi xa, rồi nhảy  xuống Hoa Sen Trì, đi cứu vị hôn thê đang ướt sủng trong nước.

Đi ra khỏi vương phủ, trên mặt Bạch Tâm Nhị sớm không có ý cười. Nếu đây là Tâm Nhị trước kia, Bạch Tâm Nhu mắng mẫu thân nàng như thế, nàng khẳng định cũng sẽ tức giận  vậy mà rời đi.

Bạch Tâm Nhị tuy rằng là cô nhi nhưng vẫn biết mẫu thân luôn rộng lượng thương yêu. Liệu có ai chịu được người khác mắng mẫu thân của mình? Do đó nàng ra tay .

Nói nàng là ngốc tử, nàng liền ngốc cho nàng ta xem. Qủa thật đánh kẻ thứ ba(Bạch Tâm Nhu) cũng có cảm giác thích thú.

Lúc này, Ngô quản gia sớm ở trên xe ngựa phía trước, hắn một thân y phục màu xanh lụa hoa cẩm bào, sống mũi cao, làn da ngăm đen, vẻ mặt khôn khéo, vừa thấy quận chúa đi ra, bước lên phía trước nghênh đón,“Quận chúa, lão nô đã lệnh cho các quản sự đem đồ cưới ở vương phủ chuyển ra. Hiện tại chắc đã đến Dực vương phủ , chúng ta chạy nhanh hồi phủ, nếu không Tĩnh vương gia sẽ phát hiện.”

Tuy rằng hôm nay là tân hôn của Tĩnh Vương Gia, nhưng Vương Phủ lại không có dù chỉ một nửa khách mừng. Bởi vì Tĩnh vương sợ mất mặt, chỉ lệnh cho Bạch Tâm Nhị gả tiến vào, cũng không chuẩn bị yến tiệc.

Hơn nữa trong phủ ít người, chắc ai cũng sẽ không nghĩ đến quận chúa hội sẽ đoạt lại đồ cưới, cho nên hậu viện vương phủ chỉ có vài gia đinh trông coi. Mà Ngô quản gia theo lời Tuyết Thiền hạ lệnh,cho bọn họ chút đỉnh bạc để đi uống rượu.

Nghĩ đều là người một nhà, bọn gia đinh cũng thả lỏng cảnh giác, tất cả đều ra khỏi phủ  đi chơi, thừa cơ Ngô quản gia đem toàn bộ đồ cưới ra phủ.

Có ai hội nghĩ đến yêu vị quận chúa yêu Tĩnh Vương đến chết thế nào lại thu hồi  đồ cưới? Ai cũng không hội nghĩ đến, chắc là vậy.

Ánh mắt tán thưởng của Bạch Tâm Nhị nhìn Ngô quản gia, hướng hắn gật đầu nói:“Đa tạ quản gia, ngươi làm được tốt lắm.”

Nói xong, nhắc tới váy cư bước trên xe ngựa.

Ngay sau đó, lúc này Ngô quản gia  sững sờ đứng tại chỗ, quận chúa như vậy là thế nào…… ?

Tuyết Thiền, Giáng Hồng bước lên phía trước nâng nàng lên chỉ chốc lát sau, xe ngựa đi qua đường nhỏ, hướng đường cái rộn ràng nháo nhịp Kinh thành  đi đến.

Đáng tiếc, thiên không hề trắc phong vân(không thuận theo ý người), sự tình là [một ba vị bình, một ba lại khởi], lúc đồ cưới còn ở tại đường cái Kinh thành, hộ vệ Tĩnh vương phủ nhận được thông tin vội đủa theo.

Trong lúc nhất thời, trên đường về nhóm hộ vệ huyên náo âm thanh đang rung động, Tĩnh vương Lan Lạc Tô cùng thị vệ Lan Hải nhanh chóng suất lĩnh người đi theo, cũng cầm vũ khí trong tay đứng chặn đội ngũ đưa đồ cưới đội phía trước.

Lúc này, dân chúng Kinh thành đều tụ lại đầu đường, đều muốn nhìn xem kịch hay hôm nay diễn ra

Lan Hải mặc áo giáp, hai mắt sáng ngời cưỡi ngựa đi lên, bàn tay to vung lên, hướng  dừng trước xe ngựa quát lớn:“ Tâm Nhị quận chúa lớn mật,  một mình dám đánh cắp tài vật của Tĩnh vương phủ,  tại hạ phụng mệnh lệnh Tĩnh vương đuổi theo, nếu thức thời phải đem sản vật trả lại, nếu không.”

“Nếu không thì sao?” Giongj nói trầm ngâm, một đôi cánh tay trắng như tuyết xốc màn kiệu lên, nữ tử ánh mắt  sắc quét ngang phía đối diện, bộ dáng trấn định tự nhiên, nhìn thẳng vào Lan Hải.

Bạch Tâm Nhị vững vàng nhìn xung quanh nàng phát hiện ước chừng có mấy chục  hộ vệ canh giữ bao quanh bốn phía đồ cưới. Từ phía sau ,chậm rãi đi lên đứng trước dân chúng Kinh thành.

Nhìn đến nhiều như vậy uy phong lẫm lẫm của tên hộ vệ ngoài mặt có vẻ không khẩn trương.(ý là anh này tin sẽ lấy đc đồ cười từ Tâm Nhị tỷ tỷ), Tuy rằng nàng sớm kêu Tuyết Thiền phái người hồi Bạch phủ bẩm báo, nhưng phụ thân lại ở xa không cứu được nguy hiểm đang cận kề, nàng phải vì chính mình nghĩ biện pháp giải vây mới được.

Nàng vốn tưởng rằng sẽ chuyển được đồ cưới bình yên hồi phủ, không nghĩ tới người của Tĩnh Vương phát hiện nhanh như vậy, quả thật nàng tính không nỗi.

Lần đầu xuyên qua liền đụng tới đội hộ vệ của cổ đại, nàng thật là có chút sợ hãi, bất quá,  kiếp trước nàng cũng coi như  người từ cõi chết đi ra. Nếu lúc này không trấn định thì món đồ cưới cũng chỉ có chắp tay dâng cho người ta.

Đúng lúc này, sau khi Lan Lạc Tô cùng Bạch Tâm Nhu nghe được tin liền vội tới. Vì cực phẩm đồ cưới, Bạch Tâm Nhu mới được vớt lên cũng nhanh chóng đuổi kịp, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa nhưng, tóc hỗn độn, quần áo ẩm ướt, một mặt tràn ngập nước mắt.

Đến nhanh trước cỗ kiệu, Lan Lạc Tô ôm lấy Bạch Tâm Nhu, dùng khinh công liền bay đến trước mặt Bạch Tâm Nhị, sau đó buông Bạch Tâm Nhu vẻ mặt đang đầy vẻ phẫn hận, hắn lạnh lùng ngạo nghễ hướng Bạch Tâm Nhị,“Ngươi nhưng thật cũng ghê gớm thật đảm, dám một mình chở tài vật của Tĩnh Vương Phủ. Người đâu, mau đem Tâm Nhị quận chúa dẫn về, chuyển toàn bộ của hồi môn về Tĩnh vương phủ.”

“Vâng, Vương gia.”

Hộ vệ đội nhân đang muốn động thủ, Bạch Tâm Nhị lúc này ở trong xe ngựa bước ra, nhanh chóng nói:“Chậm đã! Muốn bắt người thì người phải có tội, Vương gia bắt ta, cũng phải cấp một lý do, nếu không ta không phục!”

Vừa dứt lời, vây xem tất cả dân chúng đều khe khẽ ở dưới nói nhỏ.

“Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hôm nay không phải Tĩnh vương gia cùng Bạch gia đại tiểu thư đại hôn ngày? Bọn họ như thế nào lại bên đường đối chất?”

“Ngươi thì biết cái gì? Tâm Nhị quận chúa từ nhỏ chính là cái ngốc tử, cầm kỳ thư họa mọi thứ không biết, giống cái bao cỏ. Làm sao đệ nhất tài tử như Tĩnh Vương thế nào để ý tới nàng? Tĩnh vương ngài ấy, chung tình với Kinh thành đệ nhất mỹ nhân Bạch Tâm Nhu, đương nhiên sẽ không thú ngốc tử làm phi .”

“Nếu Tĩnh vương không thích quận chúa, vì sao lại muốn thú nàng?”

“Muốn làm cũng không được, bất quá nghe nói quận chúa này thật không biết xấu hổ, năn nỉ Dực vương bồi một nửa đồ cưới, thế này mới miễn cưỡng gả tiến vương phủ, thực quăng mặt nữ nhân chúng ta.”

“Kết hôn việc luôn luôn  là cha mẹ quyết định. Tuy là quận chúa quận chúa nhưng lại làm ra loại này “tang đức bại hoại” thực sự không được, nên nói là Tĩnh vương không cần nàng.”

“Bạch Tâm Nhị cái gì cũng không ra làm sao, làm thế nào có thể cùng tài nữ mỹ nhân  Tâm Nhu tiểu thư so sánh với?”

Dân chúng mỗi người một câu, liền khiển trách vị quận chúa không biết xấu hổ, tin tức cổ đại không thế nào  được cấp tốc, đại khái mọi người còn không biết việc quận chúa bị hưu.

Bạch Tâm Nhị sớm quan sát phản ánh  của dân chúng, xem ra, những người không biết chuyện quả là không ít, nàng nếu không chuyện tình thực tế nói ra, những người này sẽ nghĩ rằng nàng chính là kẻ thứ ba.

Vừa nghe dân chúng ủng hộ chính mình, Bạch Tâm Nhu vẻ mặt đắc ý, hướng Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng, oán hận mắng:“ Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, làm muội muội cũng không nghĩ ở trước công chúng giáo huấn tỷ, nhưng tỷ tỷ ở vương phủ kiêu ngạo cũng vừa thôi, còn đá ta vào hoa sen trì. Nếu tỷ thích Tĩnh vương thì muội có thể cho cho tỷ, nhưng vì sao tỷ muốn dựa vào địa vị quận chúa để khi dễ ta? Tỷ là Bạch gia đích trưởng nữ, muội chỉ là con của thứ xuất , chẳng lẽ thứ xuất sẽ không so được với con vợ cả, nhất định phải bị con vợ cả khi dễ? Thứ muội nói một câu không nên nói trong lời nói, đương kim hoàng thượng chúng ta cũng là do thứ phi sinh, con  của vợ kế, không giống với minh đức phẩm hạnh thuần hậu, tâm Nhược Minh kính,(câu này nguyên bản cv ta cx ko hiểu) đem quốc gia thống trị phồn vinh hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp?Tỷ kì thị muội như vậy, rõ ràng là đang kỳ thị Hoàng Thượng!”

2 bình luận về “Ngốc tử vương phi: Chương 5

°o.O Phản hồi nào ^-^ my love O.o°